Ads Nhà Tài Trợ
Công Ty Sản Xuất Ván Ghép, Thớt Gỗ


Shop Affiliate Marketing - Tiếp Thị Liên Kết

Sưu tầm mẩu truyện thú vị giữa đúng và sai

1 Phút Dành Cho Quảng Cáo





Không nhận ra bố mình !

"Anh có nhận ra bố anh khôg ?"

"Nhận ra",

"Sau cái màn kia có một người, anh có nhận ra khôg ?"

"Khôg nhận ra".

"Anh bảo anh nhận ra bố anh, thế mà người sau màn kia chính là bố anh, anh lại nói là khôg nhận ra ông ta. Cho nên anh nhận ra bố anh, lại khôg nhận ra bố anh

***

Nhân viên hải quan : "Trong túi của ngài đựng cái gì vậy ? Xin mở ra cho tôi xem !"

Lữ khách : "Là thức ăn của chim".

Nhân viên hải quan : "Đây rõ ràng là kim cương, mà ông lại bảo là thức ăn của chim !"

Lữ khách : "Tôi bảo thức ăn của chim thì là thức ăn của chim, còn chim có ăn hay không thì tôi đâu có quan tâm".

***


Một người Hi Lạp vay anh bạn một món tiền. Anh ta chỉ tay lên trời mà thề rằng một tháng sau sẽ trả. Thế nhưng đến hạn rồi vẫn không muốn trả. Bởi vì anh ta đã dùng món tiền này để đóng học phí cho một ông thầy dạy triết mà anh ta theo học. Theo lí lẽ của thầy giáo, anh ta biện giải rằng :

"Chúng ta biết rằng tất cả đều biến đổi, con người ngay cả một lần cũng không thể lội xuống cùng một dòng sông. Huống hồ từ khi vay tiền đến nay, đã một tháng rồi. Tôi bây giờ đã không phải là tôi trước đây. Cho nên tôi không nợ nần gì anh cả".

Anh bạn nghe xong thì nổi giận, túm lấy cái người Hi Lạp nọ, đánh cho một trận. Người Hi Lạp kiện ra tòa, yêu cầu bồi thường tổn thất và trả tiền thuốc thang chữa chạy. Anh bạn liền khai ra đầu đuôi sự việc. Cuối cùng biện giải rằng :

"Tôi biết đánh người là phạm pháp. Thế nhưng, tôi bây giờ đâu có đánh người mà tôi lúc đánh người lại chẳng phải tôi bây giờ. Cho nên, dựa vào cũng cái lí lẽ anh ta không trả tiền cho tôi thì tôi bây giờ sẽ không chịu trách nhiệm nào hết".

***

(1)    Một vật thể đang vận động thì vĩnh viễn không đến được đích. Vì sao ? Vì vật thể vận động tới một mục đích, để đi hết chặng đường thì trước hết phải đi hết một nửa chặng đường này. Sau đó, trước khi đi nốt đoạn còn lại thì lại phải đi hết một nửa của một nửa chặng đường còn lại. Như vậy, một nửa lại một nửa, cứ phân chia tới vô cùng. Cho nên, vật thể vận động là vĩnh viễn nằm trên một nửa chặng đường của sự phân cắt bất tận. Do vậy, mà chẳng bao giờ đến đích cả.

(2)    A-sin không đuổi kịp rùa. A-sin là người đi như bay trong thần thoại cổ Hi Lạp còn rùa là động vật bò rất chậm chạp. Tại sao A-sin lại không thể đuổi kịp rùa đây ? Bởi vì, người đuổi theo cần phải có một thời gian nhất định. Khi A-sin chạy tới điểm xuất phát của rùa thì rùa đa bò lên trước một đoạn rồi. Và khi anh ta đuổi tới điểm xuất phát mới của rùa thì rùa lại đã bò thêm một đoạn nữa. Cứ loại suy như vậy cho đến vô cùng vô tận. Giả thiết A-sin và rùa cách nhau 10 trượng và tốc độ chạy của A-sin gấp 10 lần rùa thì khi anh ta chạy hết 10 trượng, con rùa lúc này đã bò được 1 thước. Cứ vậy mà tiếp tục, bởi vậy mà A-sin không bao giờ đuổi kịp con rùa cả.

(3)    Mũi tên bay đứng yên. Tại sao mũi tên bắn ra lại bất động ? Bởi vì sự vật nào trong một khoảnh khắc cũng chỉ chiếm một không gian bằng với bản thân nó, mũi tên bay cũng vậy, cái tên mỗi khoảnh khắc chỉ có thể chiếm một điểm của không gian, không thể đồng thời lại ở một điểm khác nữa. Trong khi đó, mỗi một điểm lại đứng yên, tập hợp của nhiều điểm vẫn là đứng yên, tức là nói tổng hòa của đứng yên là không thể trở thành vận động. Bởi vậy, cái tên bay trên thực tế là không động. Nếu cái tên đang động, vậy tức là vị trí của vật thể vận động đòi hỏi phải lớn hơn bản thân vật thể. Thế nhưng, cái tên không thể đồng thời có hai độ dài, tức là không thể đã ở đây lại không ở đây.

***

* Anh đã thấy trứng gà mọc lông chưa ? Thực tế là trứng gà có lông. Trứng gà ấp nở ra gà con, gà con có lông, vậy sao có thể nói trứng gà không có lông đây ?

* Con cóc là có đuôi. Bởi vì con cóc lúc bé là nòng nọc, nòng nọc có đuôi, cho nên cóc có đuôi.

* Con ngựa non đơn côi là con ngựa không mẹ, con ngựa có mẹ thì không gọi là con ngựa non đơn côi. Cho nên, con ngựa non đơn côi thì xưa nay không hề có mẹ.

***

Thủ tướng I-răng là Mu-ha-mét Mô-sa-tai tuy đã ngoài 70 mà vẫn giải quyết công việc ngoại giao. Một lần Mô-sa-tai đàm phán với đại diện nước Anh về vấn đề giá xuất khẩu dầu hỏa của I-răng, ông ta đòi hỏi phần ngoại ngạch một thùng dầu phải vượt giá cả toàn bộ một thùng dầu. Người trung gian là Mông-phli Ha-ri-man, đại diện nước Mĩ cững tham gia đàm phán, ông này nói với Mô-sa-tai : "Ngài thủ tướng, nếu chúng ta thảo luận vấn đề theo lí trí thì cần phải cùng tuân theo một số nguyên tắc cơ bản". Mô-sa-tai nhìn ông ta : "Nguyên tắc gì ?" Ha-ri-man nói : "Ví dụ, chẳng có bộ phận nào lại lớn hơn chỉnh thể của nó". Mô-sa-tai nhăn mặt, chậm rãi nói :

"Về nguyên Tắc này, không đứng vững đâu. Được, tôi sẽ lấy ví dụ, chẳng hạn con cáo đấy, cái đuôi của nó thường vẫn dài hơn mình nó đấy thôi".

Nói xong, Mô-sa-tai ngả người trên ghế mà ôm bụng cười, khiến Ha-ri-man chết lặng.

***

Người ngụy biện : "Tôi khác với anh"

Nhà triết học : "Tôi đồng ý".

Người ngụy biện : "Tôi là một người đàn ông".

Nhà triết học : "Đồng ý".

Người ngụy biện : "Bởi vậy, anh không phải là một người đàn ông".

***


Một giáo chủ nọ nghe nói là đến Niu Oóc rất dễ bị giới báo chí đưa vào cạm bẫy, cho nên rất cẩn trọng. Tại sân bay, có phóng viên vừa gặp đã hỏi ông : "Cha có định tới dạ hội không ?"

Giáo chủ muốn tránh khỏi câu hỏi này, liền cười mà hỏi lại :

"Niu Oóc có dạ hội phải không ?"

Hôm sau báo chí đăng một tít lớn cuộc gặp này là : "Câu hỏi đầu tiên của giáo chủ khi xuống máy bay là : "Niu Oóc có dạ hội phải không ?"

***
Sinh viên y khoạ thuộc trường nọ thi về nhi khoa.

Thầy giáo hỏi : "Hãy trình bày tóm tắt ưu điểm của việc nuôi con bằng sữa mẹ".

Sinh viên trả lời : "Dễ mang theo".

***


Ông chồng nọ đánh điện về cho vợ :

"Em có biết địa chỉ nhà của chú không ?"

Người vợ đánh điện trả lời :

"Biết".

***

A : Anh đánh lộn bao giờ chưa ?

B : Chưa.

A : Anh đã bao giờ làm nhục phụ nữ chưa ?

B : Chưa.

A : Anh móc túi và bị bắt rồi phải không ?

B : Chưa. không đúng, tôi đã bao giờ đi móc túi nào ?

***


Một nhà ngụy biện cổ Hi Lạp đa đặt câu hỏi cho một nhà triết học có tên là Mai-nê-đơ-nô rằng :

"Anh phải chăng đã thôi không đánh bố của anh nữa ?"

Mai-nê-đơ-nô dù trả lời "vâng" hay "không" thì đều thừa nhận là mình đánh bố. Trả lời là "vâng", chứng tỏ trước từng đánh và nay thì không đánh nữa. Trả lời là "không" thì chứng tỏ trước từng đánh và nay vẫn còn đánh. Vì vậy, Mai-nê-đơ-nô trả lời :

"Tôi hoàn toàn không có vấn đề là phải chăng đã thôi không đánh bố mình. Bởi vì, dù trước đây hay giờ đây, tôi đều không đánh bố tôi.

***

Thời xưa có một ông vua định đánh nhau với Ba Tư, nhưng lại không chắc là mình có thắng hay không. Bởi vậy, vị vua ngu xuẩn mà lại hiếu chiến này đi cầu thần và gieo quẻ. Ông ta đến một ngôi đền nghe nói là linh thiêng nhất để xin chỉ thị của thần linh. Và đã được thần phán bẳo rằng :

"Nếu ngươi đánh nhau với Ba Tư, sẽ đập tan một vương quốc hùng mạnh".

Ông vua này mừng rơn và liền đánh Ba Tư. Song kết quả lại bị đánh cho tan tác. Cuối cùng chỉ sót lại mình ông ta chạy trốn. Vị vua này rất hối hận, đặc biệt là rất giận việc thần phán không linh nghiệm, thế rồi lén viết thư trách móc, và kí tên là "người cầu xin tức giận". ít lâu sau, ông thủ từ đền nọ gửi thư trả lời :

"Thần phán đâu có sai, mà rất đúng. Bởi vì trong chiến trận ngài đã tàn phá một vương quốc hùng mạnh, thế nhưng, vương quốc này không gì khác, mà chính là vương quốc ngài trị vì".
***

 Tôi là kỹ sư Công nghệ thông tin (CNTT) trong lứa tuổi hai mươi mấy: thân thể tráng kiện và tinh thần minh mẫn. Ở trọ chung với tôi là tên bạn nối khố, hai đứa tôi cùng mê một cô bé đang học tại Đại học Bách Khoa tên Hương, cũng theo ngành CNTT.

Dạo ấy phong trào mặc áo da đang lên cao nên thằng bạn chung phòng của tôi mới tậu một cái áo da bò vàng, với ý định dùng nó để cưa cô bé Hương. Phần tôi, tôi tin rằng với cái đầu sắc bén của một kỹ sư, với cái logic khổ luyện trong học đường của tôi, Hương sẽ thấy nó đáng giá gấp bội cái áo da màu vàng nhảm nhí ấy. Rình rập mãi tôi cũng rủ được Hương đi chơi lần đầu. Thật đúng là sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch với trí thông minh... Vì thế tôi quyết định phải dạy cô bạn gái tương lai của tôi logic trước khi tỏ tình. Tôi thì thầm bảo Hương:

-    Em có muốn học logic không?
-    Logic là gì hở anh?
-    Logic là môn khoa học trí tuệ em ạ. Không có logic nói chẳng ai muốn nghe. Biết logic rồi có đuổi thì thiên hạ cũng kéo tới nghe mình buôn dưa lê đấy.
-    Hay quá, thế anh dạy em logic được không?
-    oK, nhưng trước khi học cách Lý Luận Đúng, em phải biết thế nào là Lý Luận Sai trước đã. Từ người ta dùng để gọi những lý luận sai là 'Ngụy biện”.
-    Vậy anh dạy em ngụy biện trước nhé?
Tôi bắt đầu:
-    Cái đầu tiên em phải biết là ngụy biện Thủ tiêu ngoại lệ!
-    Là gì thế anh?
-    Tức là Thủ tiêu ngoại lệ.
Ví dụ nhá: người ta cứ nghĩ cô nào lấy chồng Việt Kiều cũng ham tiền, mình phải nói cho họ biết là...
-    Đúng thế anh ạ. Gần nhà em có một con bé...
Tôi ngắt lời:
-    Thế là sai em ạ: đầu phải ai lấy chồng Việt kiều cũng là vì tiền. Cũng có người vì tình yêu, hay biết đầu họ quen nhau trước khi anh ta xuất ngoại. Đó là chưa kể đâu phải Việt Kiều nào cũng giàu hơn người trong nước?
-    ơ nhỉ. Logic vui quá anh nhỉ, anh nói tiếp đi.
-    Cái logic sai thứ hai là Khái quát hóa vội vã.
Ví dụ nhé: anh có ông bạn buôn thuốc lá bên Đức, em cũng có cô bạn buôn thuốc lá bên ấy... Vậy là ai ở Đức cũng buôn thuốc lá!
-    Đúng đấy anh ạ, con bạn em nó...
-    Đúng là đúng thế nào? Tôi bật cười: “Mình biết có hai người bên Đức buôn thuốc lá, đâu có nghĩa là ai bên ấy cũng đi buôn”.
-    Logic hay quá anh ơi, tiếp nữa đi anh.
-    Bây giờ tới ngụy biện Nhân quả. Ví dụ nhá: đừng cho thằng em của em đi chơi theo chúng mình. Lần nào nó đi theo cũng mưa. Lý luận thế là sai vì trời mưa chả liên quan gì tới nó cả.
Thấy Hương tròn xoe mắt thán phục, tôi nã đạn liên tục:
-    Tiếp theo là ngụy biện tiền đề mâu thuẫn: Nếu Thượng Đế làm gì cũng được, thì Thượng Đế có thể làm ra một cục đá nặng đến chính Ngài cũng không nâng nổi. Có đúng thế không em?
-    Được chứ anh, chuyện nhỏ như con thỏ. Ngài có thể...
-    Được là được thế nào? Nếu mà làm được thì có nghĩa là có một cục đá thượng đế không nâng nổi, mà lúc đầu mình nói là cái gì thượng đế cũng làm được mà.
Tôi nổi hứng nói tiếp, sùi cả bọt mép:
-    Tiếng Việt ta gọi là Mâu Thuẫn. Em biết mâu thuẫn là gì không? Mâu là cái giáo. Xưa có một anh chàng bán cái mâu, anh nói: Mâu của tôi vô cùng sắc bén, đâm gì cũng thủng. Sau đó anh đem bán cái thuẫn, tức là cái khiên, anh lại nói: Thuẫn của tôi bền chắc vô cùng, không gì đâm thủng. Có người đi ngang bèn hỏi: thế lấy ái mâu của anh đâm vào cái thuẫn thì sao? Anh ta không trả lời được.
Hương nhìn tôi như Tử Cống nhìn Khổng Tử:
-    Anh quả là thông thái, nhưng sao càng nghĩ em càng thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy...
-    Yên lặng nào, để anh giảng tiếp vể Ngụy biện lòng trắc ẩn. Ví dụ nhá: có một anh chàng kia thi rớt, nên anh ta năn nỉ ban giám hiệu cho anh vào Đại Học, nói rằng mẹ anh ta đang ốm nặng, trước khi chết chỉ muốn thấy anh có được mảnh bằng. Cha anh ta là một nhà hảo tâm đóng góp rất nhiều cho xã hội, có công với đất nước... Nếu anh ta mà không vào được thì chắc mẹ anh ta sẽ đau lòng mà chết...
Hương thút thít khóc:
-    Tội quá anh ạ, thôi thì cho anh ta...
Tôi gắt lên:
-    Tội là một chuyện, nhưng xứng đáng hay không là chuyện khác. Bộ cứ bố làm việc công ích, mẹ đau nặng thì con cái được đặc quyền hay sao? Mà thôi, để anh dạy cái Loại suy sai lầm cho em.
-    Loại suy sai lầm là sao hở anh?
-    Ví dụ như bạn anh, nó nói là “Học sinh đi thi nên cho phép mang theo sách. Luật sư ra toà có sách luật, kỹ sư đi làm cũng có sách tra cứu, thế sao học sinh lại không được”?
-    Em hoàn toàn nhất trí...
-    Nhất trí cái con khỉ. Em tư duy lối mòn quá.
Luật sư hay kỹ sư thì đi làm, còn học sinh đi thi để thầy cô kiểm tra xem họ học và nhớ được những gì mà. Hai việc hoàn toàn khác nhau.
-    Anh thật là thiên tài, nói đến đầu em hiểu ra đến đấy.
Hứng chí quá, tôi vênh mặt lên:
-    Cái ngụy biện tiếp theo là Ngụy biện giả thuyết. Ví dụ như ông thầy dạy Sử, ông ấy nói không có Quang Trung Nguyễn Huệ đại phá quần Thanh thì chắc ta vẫn còn bị Bắc trị...
-    Đúng đấy anh ạ, hồi ấy vua Lê...
-    Đúng cái chỗ nào? Đúng là Ngài có công, nhưng nếu không có Ngài, có thể cũng sẽ có người khác đứng lên đánh đuổi quần Thanh mà, mà biết đâu lại lấy lại được Lưỡng Quảng ấy chứ.
-    ừ nhỉ, cái ông Quang Trung này rách việc...
Tới đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn:
-    Hương à, cũng khuya rồi, thôi để anh dạy em một cái ngụy biện cuối rồi hôm khác ta học tiếp. Cái này gọi là Suy luận gièm pha. Ví dụ nhá: tên bạn chung phòng với anh, hắn nói “không nên đọc báo viết về CNTT, mấy tay nhà báo biết gì mà viết”.
Hương ngắt lời:
-    Nói thế là sai vì đâu cứ phải dân CNTT mới biết CNTT, vả lại nhiều khi nhà báo họ có bạn làm CNTT anh nhỉ. Sao bạn anh tư duy lối mòn thế. Tôi đắc chí:
-    ừ, thằng bạn anh nó lối mòn lắm em ạ.
Đêm nào cũng thế, chẳng mấy chốc Hương đã sắc bén về logic chẳng kém ai. Đêm hôm nay, tôi dẫn nàng ra bờ hồ đi quanh quẩn. Đợi nàng mỏi chân, tôi dìu nàng ngổi xuống băng ghế đá thủ thỉ:
-    Em à, tối nay anh không nói chuyện logic nữa, anh sẽ nói chuyện hai đứa mình.
Hương ngắt lời:
-    Hai đứa mình đã có gì đâu mà nói hở anh?
-    Em yêu, sao lại không? Mình đã đi chung với nhau cả tháng rồi, rõ ràng chúng ta rất hợp nhau.
-    Anh ơi, đừng Khái quát hoá vội vã anh nhá.
-    Em nói gì thế?
-    Em nói anh Khái quát hoá vội vã. Đi chung với nhau đầu có nghĩa là hợp nhau hả anh. Vả lại, cũng mới chỉ có một tháng.
Tôi bật cười:
-    Em đùa vui quá. Một tháng là đủ rồi em, đâu cần phải ăn hết cái bánh mới biết cái bánh ngon...
-  Anh vừa Loại suy sai lầm đấy anh: em đầu phải là cái bánh. Anh so sánh khập khiễng quá.
Tôi cảm thấy gáy mình bắt đẩu nóng lên:
-    Hương à, em là niềm hy vọng của anh, em mà từ chối thì sao anh sống nổi, tội cho anh, cái công của anh mấy tháng nay...
-    Ngụy biện lòng trắc ẩn anh ơi, tội là một chuyện, có công là một chuyện, xứng đáng hay không là chuyện khác.
Tôi thấy nóng bừng cả mặt:
-    Em nói quái quỉ gì thế, em muốn logic hả? Được, anh cho em logic. Thế ai dạy em logic thế?
-    Thì anh chứ còn ai vậo đây.
-    Tức là em nợ anh, không có anh thì làm sao em biết logic?
-    Ngụy biện giả thuyết anh ơi. Không có anh thì có thể sẽ có người khác dạy, mà biết đâu lại chả dạy tốt hơn anh đấy chứ. Anh không nhớ Quang Trung Nguyễn Huệ à?
Tôi la lớn lên:
-    Hương này, đầu phải cái gì học được cũng nên đem ra áp dụng? Đừng có nói loanh quanh nữa.
-    Anh nhá, đấy là anh đang ngụy biện Thủ tiêu ngoại lệ đấy.
Đến đây thì tôi không kiểm chế nổi mình nữa:
-    Em có thằng nào khác phải không? Thằng nào thế, em cứ nói tuột ra cho xong.
Hương dịu dàng đáp:
-    Thì anh bạn chung phòng của anh đấy chứ ai.
-    Cái gì? Nó là cái thằng Sở Khanh, anh ở chung với nó mấy năm nay, anh biết nó rõ lắm...
-    Anh đừng có Suy luận gièm pha thế chứ.
tôi thở dài:
Thôi được, anh chịu thua em. Anh bỏ cuộc, giỏi lắm, chỉ xin em cho biết tên đó có cái gì là hơn  anh cơ chứ?
Hương mở tròn đôi mắt, thật thà đáp:
Anh ấy có cái áo da bò màu vàng.

***

Không vui sẽ làm hại nhiều người !

A : Hôm nay tôi thấy không vui.

B : Cậu phải vui lên. Không vui sẽ làm hại nhiều người đấy.

A : ???

B : Cậu không vui sẽ khiến mọi người xung quanh cậu không vui. Khi mọi người xung quanh không vui, họ sẽ làm việc kém. Làm việc kém sẽ dẫn đến sản lượng kém. Sản lượng kém dẫn đến kinh tế trì trệ. Kinh tế trì trệ dẫn đến suy thoái. Suy thoái.sẽ khiến cho 80 triệu người Việt Nam khốn khổ. Do đó, cậu không vui sẽ khiến 80 triệu người Việt Nam khốn khổ.

A : Hahaha.

***

Rùa sống vạn năm !

Có một chàng trai đi bán rùa trong một cái chợ náo nhiệt nọ. "Rùa đây ! Rùa đây ! Ai mua rùa ? Hạc sống ngàn năm, rùa sống vạn năm. Rùa sống một vạn năm, giá rất rẻ !"

Một ông trung niên nghe nói rùa sống được vạn năm, liền mua một con. Nhưng chẳng may, hôm sau rùa đã chết. Và ông ta liền chạy ra chợ tìm người bán rùa, bực tức nói :

"Này, thằng lừa đảo ! Mày báo rùa sống được vạn năm, sao tao mua về mới qua đêm đã chết ?"

Chàng trai bán rùa cười ha hả, trả lời : "Thưa ông, như vậy thì xem ra đúng vào đêm qua rùa vừa tròn một vạn năm tuổi."

***

Bỏ thuốc dễ hay khó !

Có một số thanh niên hỏi Bernard Shan xem “bỏ thuốc” dễ hay khó. Nhà văn đáp:

-    Dễ ợt.

-    Ngài bảo dễ, sao ngài không bỏ được thuốc ạ?

-    Việc khó là việc không làm nổi hoặc chỉ làm được một lần.  Đằng này tôi đã bỏ hút thuốc hàng chục lần!

***

Tay ông giơ cao đến đâu !

Hai mơ - luật sư lừng danh của Mĩ - một lần đã ra trước tòa án đê bảo vệ cho một công ti bảo hiểm trong một vụ án đòi bồi thường. Cụ thể như sau :

Nguyên cáo lên tiếng : "Cái vai của tôi bị máy nâng rơi xuống làm bị thương, đến nay cánh tay phải vẫn không nhấc lên được."

Hai mơ liền hỏi : "Ông hãy cho đoàn bồi thẩm xem đi, cánh tay phải của ông giờ đây còn giơ cao đến đâu ?"

Nguyên cáo từ từ nâng cánh tay lên ngang tai, và ra vẻ rất vất vả để chứng tỏ không thể lên cao được nữa.

"Thế thì trước khi bị thương ông giơ cao đến đâu ?"

Hai mơ vừa nói dứt lời thì bất giác nguyên cáo đưa ngay tay lên cao quá đầu, khiến phòng xử án mọi người cười ầm cả lên.


Rượu là kẻ thù của loài người ?

Ông linh mục nọ đĩnh đạc khuyên răn mọi người không uống rượu, ông ta nói rượu là kẻ thù của con người. Nhưng bản thân ông lại nghiên rượu, mà thường là uống kì say bét nhè. Một lần, khi ông say rượu bị mọi người phát hiện. Người ta chất vấn ông bằng chính lời của ông :

"Thưa cha, sao cha lại uống rượu ? Chẳng phải là cha từng nói : rượu là kẻ thù của loài người sao ?"

"Đúng vậy, thế nhưng các con có biết trong "Thánh kinh" nói gì không ? "Thánh kinh" nói "Phải yêu kẻ thù của các con" !"

Lửa không nóng và gió không lạnh !

 "Roi, gậy đánh vào thân người, cảm giác đau phát ra từ thân người. Thân người cảm thấy đau mà roi, gậy không thấy đau. Điều này cũng như lửa đốt thân người, cảm giác nóng phát ra từ cơ thể con người. Thân người cảm thấy nóng còn lửa đâu có thấy nóng ?

***
"Khi một con gió thổi đến, có người lạnh, có người không lạnh. Bởi vậy, với cơn gió này, chúng ta không thể nói là bản thân nó là lạnh hay không lạnh".

Thiên thần có 6 ngón !

Có một họa sĩ vẽ bích họa cho nhà thờ. ông ta khổ công sáng tạo vẽ tiểu thiên thần có 6 ngón tay. Mục sư thấy vậy tức giận mà trách :

Ông đã lúc nào thấy tiểu thiên thần 6 ngón tay chưa ?"

"Chưa từng thấy". Họa sĩ đáp lời, "Thế nhưng ngài đã từng nhìn thấy thiên thần- 5 ngón tay chưa ?"

Mục sư ngớ người ra trước câu hỏi này.

Xem : Sưu tầm mẩu truyện thú vị giữa đúng và sai P2

Nguồn : Tổng hợp và sưu tầm

dụng cụ bếp, khay, thớt gỗ cao su, tràm, thông, oak, walnut và gỗ giá tỵ

Đăng nhận xét

Mua bán gia công Gỗ Teak - click here

0 Nhận xét

Hot : Gỗ Sồi Bình Dương

An tâm mua sắm tại nhà - giao hàng tận nơi - chẳng lo về giá

Shop tại nhà
1368.com.vn